Review

M.Butterfly 1993: Just an illusion

Mở bài theo một cách dài dòng nổi bật của cái nhà này là câu truyện làm thế nào để tui mò tới bộ phim trên tựa đề post này, mà đời sống phim ảnh của tui khi nào cũng tổ lái muốn mòn lốp xe rồi mới đến được cái phim. Cỡ 1, 2 ngày trước, trên một page lớn mà tui theo dõi trên Facebook đăng bài tổng hợp những mỹ nam Hoa Ngữ / Hong Kong / Đài Loan có năm sinh vào độ 1940 s – 1950 s. Gu ngắm trai của tui tuy là hơi tạp nham nhưng nếu nói riêng châu Á thì tui chỉ thích những vẻ đẹp cổ xưa authentic, mà nói theo kiểu hoa mỹ thì tui sống để cố vươn tới những thứ văn hóa truyền thống ý thức của thời đại mới nhưng lại ôm ấp những vẻ đẹp vật chất của thời xưa. Nhan sắc con người cũng là vẻ đẹp vật chất vì thời hạn là bà cố nội của mất dạy .

Và trong một rừng những mỹ nam đẹp rơi lệ đó, có một cái tên lạ hoắc với tui. Tôn Long ( John Lone ) – sinh năm 1952. Bởi cái tội chưa xem The Last Emperor nên tui không biết tới John Lone. Nhưng không phải sự lạ hoắc đó làm tui chú ý quan tâm tới anh mà bởi có một bức ảnh của phái đẹp, đẹp rụng rời, và quá bất ngờ tới hoảng sợ khi tui biết đó là một vai diễn của anh. Ở phần comment có một bạn bảo rằng đó là phim M.Butterfly mà nội dung dựa vào chuyện có thật. Ngồi yên đây tui kể nghe cho nhanh, khỏi mất công đi Gu Gồ =))

Hồi những năm đầu thập niên 1980, ở Pháp đã xảy ra một câu chuyện chấn động dư luận mà khi được nghe kể, người ta chỉ biết hỏi “How could?” giống như tui lúc tra Gu Gồ đêm qua. Bernard Boursicot-một cựu viên chức của Đại sứ quán Pháp ở Trung Quốc và người tình của ông- Shi Pei Pu, bị bắt với cáo buộc làm gián điệp cho Trung Quốc. Từ đó mọi chuyện được đưa ra ánh sáng một cách quá khó tưởng tượng. Năm 1964, Bernard Boursicot gặp Shi Pei Pu- một ca sĩ kinh kịch mà ông tin chắc rằng đây là nữ giới, sau đó họ bắt đầu một mối quan hệ tình cảm và thậm chí có quan hệ tình dục với nhau. Bernard Boursicot lúc đó còn rất trẻ và chưa có nhiều kinh nghiệm về cơ thể phụ nữ, trong khi đó Shi Pei Pu lại có một khả năng đặc biệt để giấu đi bộ phận sinh dục của mình và tạo cảm giác cho Bernard Boursicot rằng ông đang đưa hàng vào cái lỗ của nữ giới. Shi Pei Pu còn khiến Boursicot tin vào câu chuyện tại sao “cô” phải giả làm đàn ông, sau đó dụ ông đưa cho “cô” nhiều tài liệu của chính phủ Pháp. Shi Pei Pu sau đó tuyên bố có thai và mua một bé trai sơ sinh về giả làm con mình và Boursicot. Mối quan hệ của hai người tiếp tục rất lâu sau đó và Boursicot tiếp tục làm điệp viên hai mang với niềm tin rằng mình đang giữ an toàn cho người tình cùng con trai. Sau cùng họ mất liên lạc cho tới lúc bị bắt. Tới tận khi ra tòa, Boursicot vẫn tin rằng Shi Pei Pu là phụ nữ, cho đến khi được xem cơ thể của người tình mình. Boursicot cố gắng tự tử nhưng không thành, còn Shi Pei Pu qua đời hồi năm 2009. Trước khi mất, Shi Pei Pu nói rằng ông vẫn yêu Boursicot. “Con trai” của hai người được cho rằng vẫn sống tốt và đã lập gia đình.

Sau khi đọc xong câu truyện này, cái tiên phong tui nghĩ đó là tui phải xem phim ngay lập tức. Tui phải biết người ta làm gì với câu truyện này để nó trở thành một bộ phim. Ngay từ đầu tui biết rằng đây sẽ là một bộ phim làm người ta đau lòng theo cách nào đó ( ngoài những còn đau bụng, đêm qua tui nghĩ là đau dạ dày nhưng thật ra là tín hiệu của tới tháng, sáng nay tui mới biết, sau 2 tháng nó đã đến, mô Phật. Câu chuyện thật làm tui hụt hẫng mặc dầu nó rất thực, nó là những thứ đã xảy ra và phải sai như thế thì nó mới đúng. Một điều làm tui muốn xem phim, đó là phim có Jeremy Irons và John Lone trong hai vai chính. Thêm nữa là phim do David Cronenberg làm đạo diễn, mà bác già này đã đạo diễn hai phim của Viggo Mortensen là Eatern Promises và The History of Violence. Nhiêu đó đủ rồi. Vả lại tui cũng phải tranh thủ gõ cho nhanh chứ tui đang có hứng xem The Last Emperor đây, xem xong phim kia thì bảo vệ không còn hứng viết cho phim này nữa. Bởi gấp nên tui không đi cắt gif đâu
M.Butterfly chuyển thể từ vở kịch cùng tên của David Henry Hwang ( cùng là biên kịch của phim ). Vở kịch khởi đầu diễn ở Broadway năm 1988, còn phim ra rạp năm 1993. Tên của hai nhân vật trong phim được biến hóa thành René Gallimard và Song Liling

m-butterfly-movie-poster-1993-1020190473

Nội dung phim tiếp theo thì cũng y chang câu truyện tui kể với mọi người ở trên thôi, tuy nhiên do là phim nên đã lượt bớt một vài chi tiết cụ thể, tuy nhiên nội dung vẫn phũ phàng y chang vậy. Nhưng phim có một cái hay, đó là nội dung của nó làm đoạn cuối phim gần như trở thành một cú plot twist quá sức đau đớn. Giá như ở phần opening credits đầu phim không để dòng chữ “ Based on a true story ”, để cho người theo dõi tin rằng đây là một câu truyện giả tưởng, không có thật, họ sẽ không đi tra thông tin và sẽ shock đến thế nào ở đoạn cuối. Nếu tính cả bài này thì blog tui đã tận mắt chứng kiến hai cú plot twist mang tên reveal his true self, một cái thì ám ảnh kinh hoàng còn cái này thì sẽ ám ảnh đau đớn .
Cảnh báo : Tui lại một lần nữa làm liều xem phim không sub. Tức là vịt nghe sấm ấy. Phim này được upload rất đầy đủ trên YouTube, không có sub kể cả khi nhân vật không nói tiếng Anh. Chất lượng thử thách mọi loại mắt .
Tui không biết nên nói John Lone quá đẹp hay là Song Liling quá đẹp. Cái đẹp nền nã, thanh cao không gợn chút lăn tăn của phụ nữ Trung Quốc thời trước, cái đẹp mà nếu chỉ vào và bảo rằng đây là đàn ông thì chẳng khác nào trò đùa. Cái nền nã mà tui nói không chỉ ở khuôn mặt mà ở cả dáng đi, cả đôi bàn tay thon nhỏ – một bộ phận mà Song Liling khan hiếm để lộ ra. Song Liling không có vẻ như đẹp tươi tắn, cô đoan trang, đứng đắn và duyên dáng. Tất cả những điều này khiến người ta cảm thông cho René, bởi làm thế nào mà tìm được một tín hiệu của đàn ông ở người phụ nữ này chứ. Khi mọi thứ đã quá thuyết phục thì gần như không còn thời cơ để người ta quay về mà gật đầu thực sự trần trụi nữa .

m_butterfly_photo5  m-butterfly-1butterfly1 butterfly2

MMDMBUT EC002

Có một điều mà tui cảm thấy khi xem phim, đó là mối quan hệ của René và Song Liling bị đẩy đi qua nhanh. Hoặc hoàn toàn có thể René đã ham muốn người phụ nữ này ngay từ khoảnh khắc ông trông thấy cô trên sân khấu diễn vở Madame Butterfly. René ở đây cũng không phải non nớt khờ dại như Boursicot, René đã là một người đàn ông trung niên. Phải chăng ông tìm thấy điều gì đó mới lạ ở Song, một điều gì đó ông chưa khi nào tìm được, nó khiến ông đưa chân đi vào cuộc phiêu lưu mà mãi đến nhiều năm sau ông vẫn không hề thoát ra. Song không chỉ khiến cho René tin mình là một người phụ nữ, cô khiến ông tin rằng mình chính là người phụ nữ tuyệt vời trong câu truyện cô kể với ông – Butterfly. Song khôn khéo vừa đủ để không tự mình nói ra điều đó, cô có vẻ như vô tình dẫn René vào câu truyện, ám ảnh ông để khiến ông phải tự mình nói ra, rằng cô là Butterfly, là người phụ nữ tuyệt đối của ông. Từ đó René gọi Song là Butterfly. Một nhân vật không có thật, một cái tên không có thật. René từ bỏ cả cái tên thật của người phụ nữ ông yêu để sống trong một niềm tin, ảo ảnh của chính mình. Xét theo mặt nào đó, tui không hề thích cách René nhìn phụ nữ, hay đúng mực là phụ nữ châu Á nói chung. Qua cách ông chuyện trò, tui cảm thấy ông xem họ như những người phục tùng, và luôn đặt ra một thước đo cao ngất để nhìn nhận độ hoàn hảo nhất của họ. Đến cả so với Song, hay còn gọi là Butterfly của ông, người mà ông yêu đến mức ám ảnh thì René vẫn mong ước được sở hữu cô, để Song phải hỏi rằng : “ Sao anh nỡ đối xử với em như vậy ? ”. Dù là gì thì đó là xét theo điểm nhìn của tui, điểm nhìn vịt nghe sấm không có phụ đề

mbutterfly_01

3

Nếu những bạn vẫn còn đang tự hỏi “ How could ? ” để mà hai người quan hệ và René không nhận ra Song là đàn ông thì để tui lý giải chút đỉnh. Nhân vật thật – Bernard Boursicot vốn từng quan hệ đồng giới từ khi còn đang đi học ở trường nội trú, ông gần như không có sự tiếp xúc tình dục với phái đẹp cho tới khi gặp Shi Pei Pu. Mọi lần quan hệ của cả hai đều diễn ra trong phòng tối và Shi Pei Pu không hề cởi áo ra. Về sau, Boursicot gật đầu rằng mình là người lưỡng tính. Đến cách mà Shi Pei Pu giấu hàng loạt vùng hạ bộ của mình thì hồi tối tui ngồi trầy trật vừa đọc vừa tâm lý mới tạm nghĩ ra là how could. Còn trong phim, theo cách miêu tả của đạo diễn thì có lẽ rằng Song, bằng cách nào đó, làm cho René tin rằng lỗ hậu là TT thành phố, tui xin lỗi. Khiến René tin yêu thêm một điều gì đó có là gì khi Song đã làm cho René tin mọi thứ ở cô. Tin rằng đứa con trai đẹp tuyệt vời kia là con mình, tin rằng hai mẹ con người mình yêu đang gặp nguy hại và cách duy nhất để giữ họ bảo đảm an toàn là đi làm điệp viên hai mang. Cả đến tận sau cuối, vẫn tin rằng TANDTC gian dối mình. Và khi ngồi đương đầu với Song – lúc này là một người đàn ông – René vẫn tin rằng đây là Butterfly của mình .

n

Và sau cuối thì ai đáng thương, ai đáng tội ? Không ai hết. Ngay từ đầu, Song đã cảnh báo nhắc nhở René về những người đàn ông tự tạo ra cho họ hình mẫu người phụ nữ tuyệt vời. Vì ở đời không có gì là tuyệt đối nên ai nhu yếu sự hoàn hảo nhất sẽ phải lãnh nhận hậu quả. Cái cách René tạo ra hình tượng một Butterfly tuyệt vời và hoàn hảo nhất cũng giống cái cách mà Song ẩn mình dưới lớp vỏ một người phụ nữ. Song đã nói rằng, “ only men know how women should act ”. Bernard Boursicot và René Gallimard trở thành trò cười của nước Pháp vì không hề nhận ra người kia là đàn ông hay phụ nữ. Hoặc ở nhân vật René nói riêng, ông không biết rằng kia là một người đàn ông bởi anh ta diễn vai một phụ nữ quá xuất sắc. René bị nhạo báng bởi ông đã tin, đã yêu người đưa ông vào một ảo ảnh không có lối ra, mà ở đây đoạn René vào tù rất khó xem, lí do thì để tui nói thế này. Ông tạo ra nó, ông đáng bị thế nhưng cùng lúc ông lại chẳng có tội tình gì cả. Tội của ông là gì ? Như chính câu nói mà René nói với Song khi cả hai đương đầu trên chiếc xe áp giải : “ … những gì tôi đã yêu chỉ là gian dối, một lời nói dối tuyệt vời … ”, “ … Tôi là một người đàn ông trót yêu một phụ nữ được tạo ra bởi một người đàn ông ”
Còn Song đáng lẽ phải có tội chứ ? Không hoặc có, tùy người xem. Song không phải là một người chuyển giới, có phải là đồng tính không thì chẳng ai biết được. Nhưng Song đã chọn cách sống như một người phụ nữ không hẳn là để làm gián điệp, bởi những lúc không “ làm trách nhiệm ” thì cô ( được cho phép tui gọi vậy, nãy giờ quên nói ) vẫn ăn mặc và hành xử như một phụ nữ, mặc kệ sự ghê tởm của những người trong cuộc. Song là nổi bật của câu nói đâm lao thì phải theo lao. Song tạo ra ảo ảnh tuyệt vời và hoàn hảo nhất kia và cứ dẫn René bước mãi trong mê cung đó mà không được phép dẫn ông ra. Chỉ là, giá mà Song thú nhận với René sớm hơn thì có khi mọi chuyện đã khác. Nhưng không, thực sự không được phép biến hóa. Shei Pei Pu của đời thực thì chẳng ai biết được, nhưng Song Liling của vở kịch tàn tệ và phũ phàng hơn phim ảnh rất nhiều. Khi Song ngồi trên xe áp giải, trong hình dáng của một người đàn ông, nhìn René với đôi mắt ráo hoảnh và giọng điệu không cảm hứng, tui đã sợ cái phũ phàng của vở kịch sẽ được đưa hẳn vào phim. Nhưng không. Song của bộ phim này để lại sự giày vò, khổ sở cho người xem với những câu hỏi vì sao và giá như. Đoạn đau lòng nhất với tui là trên chiếc xe áp giải, khi mà Song để cho René thấy khung hình mình. Bao nhiêu năm qua René vẫn mong ước điều đó và đến giờ Song đã phân phối nhu yếu của ông, nhưng mọi sự chẳng khi nào còn được như trước vì nó đã sai ngay từ khi mới khởi đầu. Song có yêu René không, tui không biết. Trần trụi đứng trước René, Song đã mong rằng René sẽ đồng ý mình. Nhưng không, René hoặc là không hề đồng ý chính con người ông, hoặc là không hề đồng ý đả kích quá lớn từ lời nói dối hằng ấy năm trời, ông không hề đồng ý Song hay thậm chí còn là nhìn cái khung hình kia. Rồi Song quỳ mọp xuống sàn xe lạnh ngắt, khóc rưng rức cho số phận mình, cho số phận của người tình, cho tổng thể những gián trá và ảo ảnh bao năm qua. Sau cùng thì hoàn toàn có thể chỉ có đàn ông mới biết phụ nữ phải như thế nào, nhưng họ vẫn chẳng thể nào là một người phụ nữ thực thụ, tối thiểu là trong toàn cảnh phim .
Tui không nghĩ là cần phải khen diễn xuất của hai diễn viên chính đâu vì tui không nhớ từ điển Nước Ta mình có từ nào đủ để miêu tả. Thôi thì tui khen phần nhìn được rồi. Trên đời này rất hiếm ai hoàn toàn có thể đẹp phi giới tính, phi giới tính so với tui không phải là đẹp cả nam lẫn nữ nhìn vào đều thấy mê, mà là hoàn toàn có thể đẹp xuất sắc cả khi là nữ và là nam. Nét đẹp của John Lone, theo lời một chị đại trong friendlist tui thì mấy em “ tiểu thịt tươi ” giờ đây xách dép cho hết. Ừ công nhận đúng vậy thật, tui đã hứa sẽ không ngồi càm ràm về cái em nam nhân trong phim Tung Của chuyển thể giờ đây nhưng mà thôi kệ lỡ rồi. Xem nào, hầu hết, hầu hết thôi để lỡ có động chạm hay nói sai thì tui không bị chửi, những em bị makeup quá nhiều, quá mức thiết yếu. Đó là khi mấy em diễn vai nam đàng hoàng chứ có phải nữ nhân nào cho cam. Đeo lens, kẻ lông mày, son môi, cả contour nữa, for the love of makeup-artist-God. Còn John Lone, dù đã quá đẹp trong hình hài của một phụ nữ đoan trang, nhưng tới lúc anh bước ra trong dáng hình một người đàn ông thực thụ, John Lone đúng nghĩa, anh vẫn quá đẹp. Nam tính vừa đủ, đẹp trai không cần bàn, lâu rồi mới có một người đàn ông châu Á đẹp ná thở trong mắt tui như vậy. Vóc dáng của John Lone cũng khá là đô nếu không muốn nói là đẹp, ở cái cảnh trên xe áp giải ấy, vì thế cả phim Song Liling phải đóng bộ những phục trang che hết cả khung hình từ cổ trở xuống, chỉ chừa mỗi bàn tay thon nhỏ. Cả giọng nói của nhân vật, tui không biết họ làm thế nào nhưng tui chắc rằng vai diễn Song Liling không hề phải lồng tiếng. Tui không phân biệt được chất giọng của John Lone trong khi diễn vai phụ nữ và đàn ông khác nhau chỗ nào, tuy giọng nói của nữ và của nam khác nhau nhưng người ta vẫn biết đó là cùng một người. Ban nãy tui vừa cap mấy hình ở đoạn phiên tòa xét xử ra

1 3

Còn Jeremy Irons, lão đại này thì cần gì khen nữa. Jeremy Irons là con người duy nhất khiến tui tin rằng, ở độ tuổi trung niên đó, con người ta vẫn lạc lối, vẫn tin lầm kể cả tin rằng một người đàn ông là phụ nữ. Ở đoạn gần cuối ( tui xem không sub nên không dám nói nhiều, sợ sai thì khổ ), người ta thấy cái nhục nhã ê chề của René, trở thành trò cười thiên hạ, đau đớn mà vẫn phải cười lên chính cái ảo tưởng của bản thân, châm biếm lên giấc mơ và cuộc phiêu lưu bao năm qua của mình để rồi tuyệt vọng tới mức mong ước được chết. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, René niềm hạnh phúc bởi ảo ảnh mình vẽ ra và diễn nó rất đạt
Thôi giờ tui đi xem The Last Emperor đây những thím ạ … À mà quên, nhạc phim này do Howard Shore soạn, nếu ai muốn hỏi thì đây là thánh nhân đã soạn nhạc cho trilogy LOTR và trilogy The Hobbit cùng một lố những phim cúng Oscar khác nữa, không kể cái của nợ The Twilight Saga : Eclipse. Nhạc phim này có năng lực gây đau lòng cao lắm tui mới nhắc đến ông soạn nhạc. Tui còn tìm được một tấm ảnh hậu trường này nữa
normal_jeremy-irons-david-cronenberg-john-lone-jeremyironsonline

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: https://vietlike.vn
Category: Review

VIETLIKE.VN

CEO: Công ty TNHH Công Nghệ Truyền Thông Ez Media.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button